Bâng khuâng màu hoa tím

Cùng với màu vàng rực của hoa sưa, những ngày này TP Tam Kỳ lại phủ lên trên mình thêm một mảng màu khác, cũng dịu dàng và đầy lưu luyến. Màu tím bằng lăng nhắc cho ta đến mùa hè, đến một thời tuổi học trò đã xa..

Tam Kỳ đã rợp sắc bằng lăng. Từng con phố bỗng nhiên đổi màu, bỗng nhiên dịu dàng hẳn trong cái nắng tháng Tư. Tôi chạy xe chầm chậm qua đường Lý Thường Kiệt. Tôi ngập ngừng khi đến ngã tư Trưng Nữ Vương - Hùng Vương. Tôi ngẩn ngơ cả đoạn qua Nguyễn Chí Thanh, Trần Quý Cáp… Cả thành phố nhỏ bỗng thành khung trời tím.

Thực tình, Tam Kỳ với tôi chẳng có ấn tượng gì đặc sắc, để thương, để vương vấn. Tam Kỳ chỉ là những ký ức nhạt nhòa của đôi lần đạp xe đi mấy chục cây số mới tới. Là cái đường ray xe lửa bắc ngang đường Trần Cao Vân, mà khi học lớp 12, tôi mới tận mắt chứng kiến. Cái nỗi chờ tàu đầy khao khát của chị em Liên trong đêm phố huyện của Thạch Lam ngày xưa,  có lẽ cũng đáng thương như cô bé đi hết quãng đời tuổi thơ mới thấy được đường tàu.


Sắc tím bằng lăng.

Tam Kỳ thuở ấy, tôi thấy nhiều nhất là hoa giấy. Bằng lăng, hồ như chưa có mặt để trở thành dáng vẻ riêng của phố. Bằng lăng hiện diện ở Tam Kỳ, có lẽ vào giai đoạn thành phố này thành thủ phủ Quảng Nam. Ngần ấy thời gian cũng đủ để dung dưỡng một loại hoa đặc trưng sắc tháng Tư của thành phố ngã ba này. Giải thưởng danh giá “Phong cảnh thành phố châu Á” (ATA) năm 2015 của Tam Kỳ, chắc chắn có sự góp phần của những đường hoa bằng lăng.

Mọi khi tháng Tư, bằng lăng cũng nở đúng mùa. Nhưng rộ nhất, tím nhất và nhiều nhất là năm nay. Khi những cây bằng lăng vừa đủ độ trưởng thành, khi tiết trời chưa hết mùa xuân, nhưng đã oi ả nắng hè, từng chùm hoa tím cánh mỏng bừng lên, khoác cho Tam Kỳ màu áo bâng khuâng. Hoa nở trên cành, hoa rơi ngập lối…

Một sớm mơ màng trong sương, màu hoa “tím cả trời xa trời gần” gợi lên trong tôi bao nhiêu là hoài niệm. Hồi còn đi học, bằng lăng chỉ là hoa trong thơ, trong trí tưởng rất mộng mơ của đám học trò thích đọc tờ Mực Tím: “Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng?/ Mà đọng màu tím biếc”. Rồi sau đó, khi đặt chân đến đất Huế, cô sinh viên xứ Quảng ngỡ ngàng khi nhìn thấy đóa bằng lăng. Màu tím mong manh, màu tím nên thơ, màu tím dịu hiền, và vương vấn.


Bằng lăng khoe sắc.

Huế vốn dĩ là thành phố của mộng mơ. Nên bằng lăng xứ Huế, với những kỷ niệm khó phai thuở sinh viên đã trở thành một khoảng trời riêng màu tím của những ai từng gắn bó với nơi này. Mà bằng lăng Huế, đẹp nhất có lẽ là những hàng hoa tím lặng lẽ trên đường Lý Thường Kiệt. Sinh viên Sư phạm, sinh viên Tổng hợp, sinh viên trường Y thường xưng tụng với nhau như thế. Không biết khi tôi viết những dòng này, những đóa bằng lăng trên con đường xứ Huế năm nào có cùng thao thiết nỗi bâng khuâng?

Tôi phải cảm ơn sắc hoa Tam Kỳ. Để một buổi trưa lang thang trên phố, giữa cái nắng miền Trung mà nghe lòng mát dịu. Để lắng đọng những xúc cảm bình yên.

NGUYỄN THỊ DIỆU HIỀN


Comment

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top